Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu anh nói anh yêu em


Phan_16

Trước ngày xuất phát một ngày, Mạnh Tuần tặng Đồng Phi Phi một chiếc áo lông vũ màu xanh thẫm, với lý do người Nhật luôn chú trọng ăn mặc, cô mặc một chiếc áo không kéo nổi khóa đi gặp khách hàng hiển nhiên rất thất lễ, vì vậy Đồng Phi Phi chỉ còn cách nhận. Khi thu dọn hành lý, bà Tống bắt Phi Phi mặc cho bà xem, bà cất lời khen: “Con mắt của Tiểu Mạnh quả nhiên không tồi, chiếc áo này rất hợp với con, rất vừa. Con nên cảm ơn người ta nhé!”

Đồng Phi Phi đồng ý, khi cởi áo, nhớ đến mình đã đan xong cho Mạnh Tuần chiếc khăn len nhưng vẫn chưa tặng anh, bèn cười nói: “Đúng là con cần phải cảm ơn anh ấy.”

Bà Tống nhìn thấy nụ cười khẽ nở trên mặt Đồng Phi Phi, nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống: “Lát nữa hãy thu dọn hành lý, mẹ con mình nói chuyện một lúc.”

Đồng Phi Phi dừng tay, dịu dàng ngồi xuống bên bà Tống. Bà Tống vuốt tóc Phi Phi, nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Phi Phi, con biết không, sắc mặt con bây giờ tốt hơn trước rất nhiều.”

Đồng Phi Phi ngây người, bật cười: “Có thể do thời gian này con được nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Bà Tống lắc đầu: “Không chỉ vì nguyên nhân này.”

Đồng Phi Phi không hiểu, nhìn khóe mắt hoe đỏ của bà Tống, lo lắng hỏi: “Sao thế? Mẹ không khỏe sao?”

“Không có. Mẹ rất ổn.” Bà Tống nhìn Phi Phi đầy lưu luyến. “Phi Phi, mấy năm qua con luôn bên cạnh mẹ. Mẹ biết đủ rồi, thực sự rất đủ rồi.”

“Mẹ nói gì vậy? Đồng Phi Phi thực sự có chút hoảng sợ. “Lần này con chỉ đi công tác mà thôi, làm xong việc sẽ lập tức quay về...”

“Không phải, mẹ không có ý đó!” Bà Tống vội vàng ngắt lời Đồng Phi Phi. “Mẹ rất vui, con và Mạnh Tuần có cơ hội đi cùng nhau. Lần này các con phải dành thời gian chơi thật vui ở Nhật nhé! Con chưa từng ra nước ngoài, mấy năm nay con rất bận, không dễ gì có cơ hội để ra ngoài, phải chơi vui với Tiểu Mạnh nhé, không được vội vàng trở về, nghe chưa?”

“Mẹ, con và Mạnh Tuần đi công tác, không phải đi du lịch.” Đồng Phi Phi nhỏ nhẹ giải thích, mặt nóng bừng.

“Mẹ biết các con đi công tác, nếu không, con nào chịu rời xa mẹ.” Bà Tống nắm tay Đồng Phi Phi lúc này đang e thẹn, cúi mặt. “Phi Phi, mẹ từng nói, mẹ thực sự hy vọng con có thể hạnh phúc. Con người Tiểu Mạnh rất tốt, đối với con cũng rất tốt, con hãy thử cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy chăm sóc con, được không? Như vậy, nếu mẹ có nhắm mắt, cũng thấy yên lòng.”

“Mẹ!” Mắt Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ lên. “Mẹ nói gì vậy? Cái gì mà nhắm mắt với không nhắm mắt? Con đã nói trước, mẹ mà đi, con cũng đi theo mẹ! Con không cần anh ấy chăm sóc, ai con cũng không cần...”

“Phi Phi!” Bà Tống nắm chặt tay Đồng Phi Phi. “Con như vậy là muốn mẹ khó xử sao? Mẹ sống được mấy năm nữa? Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của mẹ là con có thể tìm được một người đối tốt với con, có thể cùng con sống hết cuộc đời này. Lẽ nào tâm nguyện duy nhất của mẹ cũng không thể toại nguyện được ư?”

“Mẹ, sẽ không có ai đối tốt với con hơn Quân An đâu...”

“Nhưng Quân An đã đi rồi!” Nước mắt bà Tống cuối cùng cũng rơi xuống. “Phi Phi, Quân An, nó đi rồi. Nó yêu con như vậy, nó muốn con hạnh phúc như vậy, lẽ nào con thực sự dùng một đời đau khổ để đáp trả nó sao?”

“Con không đau khổ, thật đó.” Đồng Phi Phi nhìn bà Tống, nói nhỏ nhẹ mà kiên định: “Con có hồi ức, thế là đủ rồi. Con từng thề trước mộ Quân An, cả đời này, con sinh ra là người của anh ấy, chết làm ma của anh ấy. Cả đời này, Quân An đối tốt với con, con không có cách nào báo đáp, cái mà con có thể cho anh ấy chỉ là cuộc đời của con. Mẹ, mẹ đừng làm con lo lắng... Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, con chỉ có thể yêu một người, cả đời này con chỉ có một người, đó là Quân An.”

“Phi Phi, thực sự...”

“Đã muộn rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Con thu dọn một lát, cũng phải đi ngủ rồi.” Đồng Phi Phi đứng dậy, bà Tống thấy bàn tay Phi Phi đã bị tay bà nắm chặt đến đỏ ửng, thầm than một câu. Năm năm qua, sức khỏe của bà càng ngày càng yếu, bà còn có thể sống cùng với Phi Phi mấy cái năm năm nữa đây? Lẽ nào thực sự phải chôn tuổi thanh xuân của cô cùng cuộc đời bà?

Ngày Mạnh Tuần đi Tokyo công tác, bố anh cũng đi công tác nước ngoài trở về. Do đó, bà Mạnh kiên quyết muốn đưa Mạnh Tuần ra sân bay, định tiễn Mạnh Tuần đi sẽ ở sân bay đợi chuyến bay của ông Mạnh hạ cánh, đón ông về nhà? Dù những lời khuyên giải của Đồng Phi Phi khiến quan hệ giữa Mạnh Tuần và mẹ anh cũng dần hòa hảo trở lại, nhưng anh và mẹ khi sống chung phần lớn vẫn là im lặng. Do đó, ngày hôm đó, sau khi anh đến sân bay liền làm thủ tục đăng ký rồi đi vào phòng chờ trước. Bà Mạnh nhìn bóng đứa con trai dần biến mất sau cửa kiểm tra an toàn, thở dài, đang định quay đầu ra ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên tai vang lên: “Đồng Phi Phi!”

Giọng nói vang lên khiến bà Mạnh giật mình. Bà bất mãn nhìn về phía người đó, phát hiện một chàng trai trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, một bóng hình rất quen thuộc đang vội vàng kéo hành lý vào trong. Đó không phải là Nhã Doanh sao? Bà Mạnh nhớ đến giọng nói vang lên như sấm sát bên tai, bỗng ngây người. Sao người con trai đó gọi cô ấy là Đồng Phi Phi?

Bà Mạnh thẫn thờ nép vào, đứng cách họ vài bước, giả vờ nhìn màn hình ở sân bay, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ.

“Đồng Phi Phi, em còn nhớ anh không? Anh là Điền Hâm! Từ sau lần gặp mặt trước Tết, anh luôn đợi điện thoại của em. Mẹ anh vẫn hỏi anh, mấy người con gái bà giới thiệu để xem mặt đã gặp hết chưa. Thời gian trước anh đi châu Âu công tác, tối ngủ cũng không dám tắt điện thoại, chỉ sợ em sẽ gọi cho anh.”

“Anh Điền, thực sự ngại quá! Thời gian vừa qua em thực sự rất bận...”

“Anh biết, lần trước thấy em vội vàng nghe điện thoại liền biết em rất trọng sự nghiệp. Bây giờ nhà nước điều chỉnh chính sách nhà đất nhiều như vậy, công ty em lại là công ty bất động sản lớn nhất thành phố, bận rộn như thế cũng là điều bình thường. Nhưng bận thế nào cũng có thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm chứ? Phi Phi, anh thực sự đối với em...”

“Anh Điền, thực sự ngại quá, chuyến bay của em phải check in rồi, đợi em quay về sẽ liên lạc với anh, được không?”

“Haizz!” Điền Hâm vội vàng đuổi theo Đồng Phi Phi, bà Mạnh vội vàng quay lưng lại phía họ.

“Em thực sự không thể cho anh cơ hội sao? Tối hôm đó không phải chúng ta nói chuyện rất vui sao?” Điền Hâm cũng không dám kéo Đồng Phi Phi, chỉ có thể đứng ở chỗ rất gần cô, vội vàng hỏi.

“Anh Điền, thực sự xin lỗi!” Đồng Phi Phi cắn môi nói. “Bây giờ, em đã có bạn trai rồi. Lần này em và anh ấy cùng đi công tác. Cho nên... thực sự xin lỗi!”

“Em có bạn trai rồi? Không thể nào? Hai ngày trước anh đi đến trung tâm môi giới hôn nhân, hồ sơ của em vẫn ở đó!”

“Chúng em mới bắt đầu. Thực sự xin lỗi! Hai ngày sau em sẽ đi gỡ hồ sơ “Gia Duyên” của em xuống. Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em, thực sự ở trung tâm môi giới hôn nhân có rất nhiều người con gái hơn em, anh có thể chọn được một người phù hợp với anh. Em thực sự không kịp rồi, em đi trước đây, tạm biệt!”

Đồng Phi Phi khi nói luôn cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Điền Hâm. Sau khi vội vàng nói xong, cô kéo hành lý, chạy thẳng về quầy check in.

Điền Hâm nhìn theo bóng cô đang chạy khuất dần, thở dài, lẩm bẩm: “Thực sự đã có bạn trai sao? Không phải năm ngoái mới đi xem mắt sao? Sao nhanh như vậy đã có bạn trai rồi?”

Bà Mạnh đứng đợi hai người đi xa mới quay người lại, đi về hướng quầy check in nơi Đồng Phi Phi đang đứng. Người xếp hàng rất đông, Đồng Phi Phi đợi mãi mới lấy được thẻ đăng ký, cô kẹp thẻ đăng ký vào trong hộ chiếu, kéo hành lý, quay người định vào cửa kiểm tra an toàn, liền nhìn thấy bà Mạnh đang đứng trước mặt cô.

“Bác Mạnh?”

“Nhã Doanh à, sao thế, cháu cũng đi công tác sao?” Bà Mạnh nhìn bộ dạng đầy ngạc nhiên của Đồng Phi Phi, nở một nụ cười rất đáng yêu.

“À, vâng, cháu... cháu cũng phải đi công tác.” Từ sau sinh nhật Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi cũng không gặp lại bà Mạnh. Lần này vô tình gặp bà, cô luống cuống tay chân, không biết phải làm gì.

“Ồ, thế cháu đi đâu vậy?”

“Cháu, cháu đi... đi Tokyo.” Đồng Phi Phi chỉ có thể nói thật. Nơi check in của cô chỉ có một hãng bay, cô thực sự không có cách nói dối.

“Cháu cũng đi Tokyo? Thế vừa may cùng chuyến bay với Tiểu Mạnh!” Bà Mạnh gằn giọng nói: “Ây da, sao cháu không đợi Tiểu Mạnh cùng check in? Như vậy hai đứa có thể ngồi cùng nhau!”

Bà Mạnh đến cạnh Đồng Phi Phi, nhìn một lượt thẻ đăng ký trong tay cô, nhìn về phía tên khách hàng, nhưng chỉ thấy đánh bắt đầu bằng chữ D.

“Chúng cháu... lên máy bay rồi đổi chỗ cũng được ạ!” Đồng Phi Phi vội vàng hạ tay xuống, bộ dạng muốn khóc mà không khóc được. Hôm qua, Mạnh Tuần đã nói mẹ anh sẽ đến tiễn, cho nên hai người cố tình đổi thời gian check in, nào ngờ vẫn gặp nhau.

“Thế cũng được.” Bà Mạnh khẽ cười. “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cháu mau vào đi, đừng để lỡ chuyến bay.”

“Ồ, vâng ạ! Cháu chào bác!” Đồng Phi Phi như được giải thoát, kéo hành lý chạy vào cửa kiểm tra an toàn. Bà Mạnh vẫn đứng đó, nhìn bóng Đồng Phi Phi dần tan vào đám đông, cắn chặt môi, nét mặt sa sầm.

7

Đồng Phi Phi lên máy bay, đổi chỗ ngồi cùng Mạnh Tuần, vội vàng nói: “Vừa rồi lúc check in em gặp mẹ anh, bà biết em cũng phải đi Tokyo.”

Mạnh Tuần cau mày: “Sao hai người có thể gặp nhau?”

“Chính là lúc đổi thẻ đăng ký chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an toàn, bị bà bắt gặp. Lượt bay của quầy đó chỉ có hãng hàng không này, em cũng không có cách nào lừa bà, chỉ có thể nói cho bà biết em cũng đi Tokyo. Bà còn hỏi sao không check in cùng anh.”

Mạnh Tuần thấy bộ dạng lo lắng của Đồng Phi Phi, an ủi: “Không sao, bị bắt gặp thì bị bắt gặp. Lúc về chúng ta sẽ tìm cách xoay xở, không phải em nói hai ngày này Nhã Doanh cũng không có ở trong thành phố sao?”

“Nhưng Nhã Doanh đi Bắc Kinh, không phải đi Tokyo.” Đồng Phi Phi vẫn cảm thấy không thoải mái, lo lắng. “Làm thế nào bây giờ? Nhỡ bố mẹ anh phát hiện em giả làm...”

“Thế thì nói anh ép buộc em. Dù sao em cũng không phải giải thích gì, để anh nói với họ là được.” Mạnh Tuần đập đập tay Đồng Phi Phi. “Yên tâm đi, anh đã sớm sắp xếp rồi, em đừng lo lắng quá. Sao, chuẩn bị làm con dâu nhà họ Mạnh rồi ư? Lo lắng mẹ chồng tương lai nhìn em thế nào sao?”

“Anh đùa gì vậy?” Đồng Phi Phi có chút bối rối, quay đầu, nhắm mắt. “Tối qua ngủ không ngon, em chợp mắt một chút.”

Mạnh Tuần thấy lông mày Đồng Phi Phi khẽ run run, thở dài, tìm người tiếp viên, lấy một chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho cô, dịu dàng nói: “Yên tâm ngủ đi, sắp đến nơi anh sẽ gọi em.”

Đồng Phi Phi không nói, cuộn mình trong chiếc chăn, thu mình nằm trong chiếc ghế. Mạnh Tuần thấy cô tạo một khoảng trống lớn giữa cô và anh, bất lực nhắm mắt.

Cô vốn muốn giả vờ ngủ để tránh phải trả lời những câu hỏi khó của Mạnh Tuần, nhưng không ngờ mình vừa nhắm mắt liền ngủ luôn. Cho đến khi máy bay hạ cánh, Mạnh Tuần mới gọi cô dậy. Mạnh Tuần nhìn cô chế giễu: “Vừa rồi hạ cánh em thực sự không bị tỉnh giấc sao, cũng có thể ngủ được?”

“Vâng, em buồn ngủ quá.” Đồng Phi Phi xoa xoa mắt, ngồi thẳng người. Mỗi lần cô ngủ đều rất yên tĩnh, sau khi chìm vào giấc ngủ đều giống như đã chết.

“Em đó, có phải mệt quá không? Chỉ có một mình thế, không vất vả sao?” Mạnh Tuần cố ý hỏi như vậy, Đồng Phi Phi vừa mới ngủ dậy, đầu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, thuận miệng trả lời: “Vất vả cũng phải cố gắng gánh vác, em cũng không có người để mà dựa dẫm.”

Mạnh Tuần vẫn muốn nói điều gì đó, chiếc loa trong máy bay bỗng nhiên vang lên. Máy bay đã hạ cánh, hành khách đều đã đứng dậy lấy hành lý. Đồng Phi Phi cũng tháo dây an toàn đứng dậy, vươn người, như tỉnh táo hơn. Với tình hình này hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để nói những chuyện mẫn cảm, Mạnh Tuần bất lực đứng dậy, thầm an ủi bản thân, ngày tháng còn dài, từ từ tiến tới, dục tốc sẽ bất đạt.

Ngay sau khi Mạnh Tuần và Phi Phi đến Tokyo, họ liền đi tìm hiểu dự án đó. Sáng ngày thứ hai, Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi đến văn phòng làm việc của nhà thiết kế Ichiro Tanaka. Họ vốn đã hẹn hôm nay sẽ cùng Tanaka nói về việc thiết kế, những thư ký của anh nói với họ, mẹ của Tanaka đột nhiên ốm nặng nên Tanaka đã vội vàng từ Tokyo về quê anh ở Sendai, vài ngày sau mới quay lại.

“Mấy ngày sau anh ấy mới quay lại?” Mạnh Tuần cau mày. “Thời gian của dự án này rất gấp...”

“Hay là chúng ta đi Sendai tìm anh ấy?” Đồng Phi Phi đưa ý kiến. “Em vừa hỏi rõ địa chỉ nhà của Tanaka, nơi đó cũng không phải là quá rộng, tìm người cũng không phải chuyện khó khăn.”

Mạnh Tuần gật đầu: “Được, thời gian của chúng ta không còn nhiều, vậy ngày mai chúng ta đi!”

“Chi bằng chúng ta đi luôn hôm nay?”

“Hôm nay?” Mạnh Tuần nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi. “Không cần gấp như vậy. Vé máy bay chúng ta đặt là ngày kia, mai đi vẫn kịp, huống hồ, nếu không kịp chúng ta vẫn có thể đổi vé...”

“Hôm nay chúng ta đi đi.” Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần vẻ đầy hy vọng. “Em vẫn hy vọng ngày kia chúng ta có thể sắp xếp thời gian quay về.”

Mạnh Tuần nhíu mày vẻ nghi ngờ: “Ngày kia em có việc gì sao?”

Đồng Phi Phi chần chừ một lúc, mới nói: “Ngày kia là sinh nhật bạn trai cũ của em, em muốn cùng mẹ anh ấy đón sinh nhật.”

“Ồ!” Mạnh Tuần nhìn xuống, gật đầu. “Vậy chúng ta đi hôm nay. Hay chúng ta đi tàu cao tốc nhé, như thế chắc sẽ nhanh hơn.”

Sau khi hai người đến Sendai, tìm một tiệm ăn nhanh ăn chút đồ ăn, lấy địa chỉ ra hỏi, cuối cùng khi tìm được nhà Tanaka, đã hai giờ chiều. Tanaka rất kinh ngạc khi thấy họ đến đây. Mạnh Tuần nói thời gian của họ rất gấp, nên phải gấp gáp đến đây. May thay lúc này bệnh tình của mẹ Tanaka đã có chuyển biến tốt nên Tanaka lịch sự đón tiếp họ, đồng thời tỉ mỉ giải thích, trả lời một số vấn đề thiết kế Mạnh Tuần đưa ra, đợi họ bàn bạc xong, trời đã xẩm tối. Đồng Phi Phi dẫn Mạnh Tuần tìm một quán mì, bát mì dài nóng hổi khiến mệt mỏi của hai người tan biến đi ít nhiều.

Ăn mì xong, sắc mặt Mạnh Tuần nhẹ nhõm, anh thoải mái nói: “Việc chính đã làm xong, ngày mai chúng ta phải thoải mái, thư giãn một chút! Anh mới lên mạng tham khảo, phong cảnh ở đây rất đẹp, suối nước nóng cũng rất nổi tiếng, chúng ta không dễ gì mới đến được đây, dứt khoát phải ở đây chơi một ngày rồi mới quay về.”

“Hả? Không cần đâu.” Đồng Phi Phi có chút khó xử. “Em không thích tắm suối nước nóng. Hơn nữa, vé của chúng ta là sáng sớm ngày kia, em đã đồng ý mua bánh ngọt Nhật Bản cho Hứa Lâm, còn muốn ngày mai có thời gian đi siêu thị nữa.”

Mạnh Tuần có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Được, thế sớm mai chúng ta về Tokyo. Anh sẽ đi dạo cùng em, vừa hay cũng có thể mua ít đồ cho mọi người trong phòng.”

Ngày hôm sau, hai người ngủ nướng, sau đó ngồi tàu cao tốc về Tokyo. Lần này thời gian không gấp gáp, do đó Mạnh Tuần tìm một nhà hàng cao cấp, dẫn Đồng Phi Phi ăn một bữa đồ Nhật Bản, sau đó mới đến siêu thị, mua đồ. Họ vào siêu thị chưa đầy mười phút, đột nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, đồ đạc trên giá rơi xuống đất, phản ứng đầu tiên của Mạnh Tuần chính là kéo mạnh Đồng Phi Phi, ôm chặt cô vào lòng, một tay che đầu cô, đưa cô chạy nhanh ra ngoài siêu thị. Người trong siêu thị không nhiều, họ vội vàng chạy nhào ra ngoài, ngoài siêu thị là đường lớn, mặt đất lúc đó vẫn không ngừng rung chuyển.

Mạnh Tuần vừa chạy ra ngoài, vội vàng ôm chặt cột sắt bên đường, kéo Đồng Phi Phi khỏi trượt ra ngoài đường: “Ngồi xuống! Nắm chặt tay anh!”

Anh một tay nắm chặt chiếc cột, tay còn lại vẫn ôm chặt Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi muốn ngẩng đầu nhưng anh sống chết ấn cô xuống: “Đừng ngẩng đầu, nghe lời anh!”

Đồng Phi Phi không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu, ôm eo Mạnh Tuần, cô vùi đầu vào lòng Mạnh Tuần, mặc dù cả người đều cảm thấy trời đất rung chuyển nhưng sự ấm áp của Mạnh Tuần mang lại cho cô một cảm giác an toàn khó tả. Không biết ngồi bao lâu, Đồng Phi Phi thấy hai chân đã cứng đơ, động đất cuối cùng cũng dần tan. Mạnh Tuần lúc này mới buông tay, Đồng Phi Phi vội vàng ngẩng đầu khỏi lòng anh, đột nhiên kinh ngạc: “Đầu anh chảy máu?”

“Hả?” Mạnh Tuần sờ lên đầu, quả nhiên thấy dính dính, anh không để ý xoa đầu. “Có thể vừa rồi trong siêu thị bị đồ đạc rơi vào. Anh không sao, em có sao không? Có chỗ nào bị thương không?”

Anh vừa nói vừa kiểm tra người Đồng Phi Phi, hoàn toàn không để ý máu trên đầu mình vẫn chảy. Đồng Phi Phi thấy màu đỏ, giật mình kinh ngạc, giọng nói run lên, kéo tay Mạnh Tuần chạy về phía trước: “Em không sao! Anh thế này mà nói không sao? Nhanh, nhanh! Em đưa anh đi bệnh viện!”

Lúc đó họ đã không thể bắt được phương tiện giao thông. Đồng Phi Phi hỏi rõ hướng của bệnh viện, kéo Mạnh Tuần đi về hướng đó. Trên đường vẫn còn chấn động, Mạnh Tuần mấy lần khuyên Phi Phi dừng lại, nhưng Phi Phi thấy Mạnh Tuần chảy nhiều máu, lo lắng tới mức mắt đỏ lên, môi cắn chặt, làm thế nào cũng không dừng lại. Sau đó, Mạnh Tuần thực sự không có cách nào, đành bất lực nói: “Tốt xấu gì chúng ta đợi hết động đất đã, được không? Anh đi lâu như vậy rồi, thấy hơi chóng mặt, nếu không để ý, lại bị đồ đạc rơi vào, bị thương nặng hơn nữa thì sao?”

“Anh chóng mặt?” Đồng Phi Phi bất giác nắm chặt tay Mạnh Tuần. “Tay anh sao lạnh thế này? Chắc chắn đã mất máu quá nhiều...”

“Là tay em đang lạnh đó.” Mạnh Tuần lấy tay trong áo ra xoa xoa, sau đó áp lên tay Đồng Phi Phi. “Đó, tay em ấm lên rồi. Anh chóng mặt không phải vì mất máu quá nhiều, vừa rồi động đất khiến anh chóng mặt!”

“Nhưng anh chảy nhiều máu như vậy, phải lập tức đến bệnh viện...” Đồng Phi Phi lo lắng ngồi xuống. “Hay anh ngồi lên lưng em, em cõng anh!”

“Cái gì?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, kinh ngạc ngây người. “Em đùa gì vậy?”

“Anh lên đi! Em làm được! Em cõng được!” Đồng Phi Phi nói xong liền kéo Mạnh Tuần lên lưng cô.

“Em... em đứng dậy đi!” Mạnh Tuần bị Đồng Phi Phi dọa đến ngốc nghếch. “Được rồi, anh hết chóng mặt rồi, thực sự hết chóng mặt rồi! Chúng ta tới bệnh viện, bây giờ chúng ta tới bệnh viện!”

Mạnh Tuần nói xong, kéo Đồng Phi Phi đứng dậy, đi về phía trước, bước thật nhanh, trong lòng không biết nên vui mừng hay đau buồn, chỉ cảm thấy nghẹn ngào. Đồng Phi Phi, cô luôn luôn quen với việc tự mình gánh vác mọi chuyện?

Hai người cứ như thế đi qua cơn động đất, đến bệnh viện, vừa may, bệnh viện họ vào không bị ảnh hưởng nhiều, hơn nữa vết thương của Mạnh Tuần thực sự cũng khiến người khác sợ nên bác sĩ nhanh chóng chữa trị.

“Được rồi, bây giờ không sao rồi, đừng lo lắng nữa!” Mạnh Tuần thấy bộ dạng lo lắng của Đồng Phi Phi, trong lòng thầm nghĩ, mình bị thương cũng đáng!

“Khâu năm mũi! Còn nói không sao? Bác sĩ đều nói anh mất máu quá nhiều, bây giờ anh còn chóng mặt không?” Đồng Phi Phi đỡ Mạnh Tuần ngồi ra ghế ngoài hành lang, quan tâm hỏi.

“Hình như bây giờ thực sự hơi chóng mặt.” Mạnh Tuần nhắm mắt, giả vờ bộ dạng chóng mặt, cố ý ngả vào tường.

“Ấy, anh đừng dựa vào tường! Anh nằm nghỉ một lát, gối lên chân em này, bây giờ dư chấn cũng không nghiêm trọng, em sẽ ôm chặt anh!” Đồng Phi Phi vừa nói vừa đỡ Mạnh Tuần nằm ra ghế dài, vẫn cẩn thận kẻo va phải vết thương, để anh gối đầu lên chân mình. Mạnh Tuần mím chặt môi, khẽ cau mày, kìm nén hết sức mới không để lộ tiếng cười. Haizz, giả vờ một chút vậy! Mạnh Tuần gối đầu lên đôi chân mềm mại của Đồng Phi Phi, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của cô, mọi âu lo đều tan biến, sao có thể chọn một nơi đông người như trong bệnh viện để giả vờ chóng mặt cơ chứ? Lẽ ra, sau khi về khách sạn phải giả vờ chóng mặt mới phải! Ở đây thiên bất thời, địa bất lợi, haizz, hỏng rồi, hỏng thật rồi...

Trong trận động đất vừa rồi Mạnh Tuần luôn quan tâm đến sự an nguy của Đồng Phi Phi, tập trung thần kinh cao độ, lo lắng, hơn nữa trên đường, anh thực sự mất máu quá nhiều. Do đó anh vừa nằm một chút, đã ngủ thiếp đi. Sau khi anh tỉnh lại, đã hơn một giờ trôi qua. Anh mơ màng mở mắt, nhìn thấy Đồng Phi Phi đang đau lòng nhìn về phía trước, nỗi đau buồn trong mắt khiến anh sợ hãi ngồi bật dậy, bất chấp vết thương đau đớn vội vàng hỏi: “Sao thế? Em thấy không khỏe sao?”

“Anh tỉnh rồi?” Đồng Phi Phi từ từ quay lại, nhìn Mạnh Tuần, nước mắt tuôn rơi, trong chớp mắt đã xuyên tận vào trong tim Mạnh Tuần.

“Nơi hôm qua chúng ta đi hoàn toàn không còn gì cả.”

“Hả?” Mạnh Tuần nghi ngờ quay đầu, nhìn vào màn hình tivi treo trên bức tường, đột nhiên kinh ngạc. Hình trên màn ảnh, một mớ hỗn độn, căn phòng đổ nát, những chiếc xe trôi lơ lửng trong biển nước, giống như một thảm họa của thế giới. “Gì vậy?”

“Sendai. Vừa rồi bên Fukushima xảy ra động đất, dẫn tới sóng thần. Sáng sớm nay chúng ta vừa rời khỏi Sendai, ở đó không còn gì nữa rồi, chết rất nhiều người...”

Mạnh Tuần ngây người. Đó là nơi sáng nay họ mới đi khỏi? Đó là nơi yên bình, đẹp đẽ ngày hôm qua họ mới đến? Vừa rồi vẻ đẹp vẫn còn đó, giờ đây hoang tàn, đổ nát đến thương tâm!

Vừa rồi Mạnh Tuần nằm trên chân cô, Đồng Phi Phi vì sợ dư chấn cho nên luôn ôm chặt anh, không dám động đây. Bây giờ Mạnh Tuần ngồi dậy, cả người cô run lẩy bẩy: “Thật đáng sợ... toàn bộ đều biến mất... xe cộ bị cuốn đi, phòng ốc bị nhấn chìm, người dân bị cuốn trôi... Sao em có thể đề nghị anh đi Sendai? Sao em có thể để anh đi? Vẫn may chúng ta đã trở về, vẫn may chúng ta không ở nơi đó, nếu không, em đã hại chết anh, em sẽ hại chết anh...”

“Phi Phi!” Mạnh Tuần ôm lấy Đồng Phi Phi đang run lên, hoảng sợ hỏi: “Sao em lại nghĩ như vậy? Là em cứu anh! Không phải vì câu nói của em, chúng ra bây giờ vẫn có thể đang ở lại Sendai, nếu như thế thì giờ thực sự đã xảy ra chuyện.”

“Nhưng chính em đề nghị đi Sendai! Nếu em không đề nghị, sao anh có thể đến đó?”

“Anh vốn cũng định đi! Thời gian lần này của chúng ta gấp như vậy, sao có thể ở đây đợi Tanaka? Bây giờ em nên vui mừng! Lần này vẫn may anh nghe lời em, không kiên quyết ở lại Sendai, vẫn may sáng hôm nay chúng ta đã về tới Tokyo!”

“May mắn?” Ánh mắt Đồng Phi Phi cũng thấy run run, cả người sau khi bị dồn nén đều đóng băng. “Là do em, chúng ta mới tránh khỏi kiếp nạn này?”

“Đương nhiên!” Mạnh Tuần ôm bả vai Đồng Phi Phi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô. “Cho nên em nên cảm thấy may mắn mà không nên tự trách mình, hiểu chưa?”

Đồng Phi Phi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bất ngờ tựa vào vai Mạnh Tuần. Cô nhắm mắt, lẩm bẩm: “Nhưng, thật sự đáng sợ... Em vừa xem ti vi, thật sự rất đáng sợ, sao có thể như vậy? Trong chớp mắt, đều không còn gì, không còn gì...”

Mạnh Tuần ôm Phi Phi, nhìn hình ảnh đáng sợ trên màn hình, trong lòng run lẩy bẩy. Chỉ trong mấy giây, một vùng đất yên bình, đẹp đẽ bị quét sạch! Nói gì sự cố định, không thay đổi? Thiên nhiên đẹp như vậy nhưng cũng đáng sợ như vậy, con người đối diện với sự hủy hoại tàn khốc, tất cả sự phản kháng đều vô ích, tất cả sự trốn tránh đều rất xa xỉ.

Những hình ảnh trên màn hình đều cho thấy sự bi thương và tuyệt vọng tột độ, tiếng kêu gọi, gào thét vẫn vang vọng trên bầu trời. Mạnh Tuần thu tay lại, ôm chặt Phi Phi vào lòng. Anh chưa từng cảm ơn Thượng đế, cảm ơn Thượng đế đã khiến anh lúc này có thể cùng Phi Phi nắm chặt tay nhau. Anh cúi đầu, khẽ hôn tóc Phi Phi. Vẫn ổn, vẫn may chúng ta vẫn ở bên nhau. Phải làm thế nào để kéo dài giây phút này, chúng ta cố gắng kéo dài từng giây từng phút để những giây phút này lắng lại, nụ cười của em, hơi thở của anh được gần nhau, mãi không xa rời.

Chương 6: Bên nhau suốt kiếp, không rời xa

1

Hôm đó, Mạnh Tuần nắm tay Đồng Phi Phi trên con đường trở lại khách sạn, đi qua rất nhiều trạm xe, cửa hàng, ngã tư, ở trên tất cả các màn hình quảng cáo đều là hình ảnh của thảm họa đó. Suốt chặng đường, Đồng Phi Phi cứ lặng lẽ, không nói một lời, Mạnh Tuần đưa cô về phòng, giúp cô cởi áo khoác, nhẹ nhàng hỏi: “Em cứ nghỉ ngơi một chút trước nhé? Đợi lát nữa chúng ta sẽ gọi đồ ăn của khách sạn, anh nói nhân viên phục vụ mang vào nhé?”

Đồng Phi Phi lắc đầu: “Em ăn không nổi.”

Mạnh Tuần dìu cô ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay cô rồi nói: “Đừng sợ nữa, tất cả đều đã qua rồi, không sao rồi...”

“Năm đó, xảy ra động đất lớn ở Vấn Xuyên, ngày nào ti vi cũng đưa tin mấy chuyện cứu nạn, cứu hộ. Lúc đó, thậm chí ngay cả máy tính em cũng không dám bật, chỉ sợ phải nhìn thấy mấy cảnh tượng đó.”

Đồng Phi Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Nhưng Mạnh Tuần cảm thấy ánh mắt của Đồng Phi Phi dường như không hề tập trung vào một nơi nào cả. Ánh nhìn của cô dường như nằm ở một nơi nào đó rất xa xôi, một nơi mà anh cũng không thể nhìn rõ được, thậm chí không thể chạm tới được.

“Cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.” Đồng Phi Phi cất tiếng buồn buồn. Cô rõ ràng đang nói nhưng Mạnh Tuần lại cảm nhận được có một cái gì đó kiềm chế và lặng lẽ đến chết chóc, thậm chí anh còn không thể lên tiếng mà chỉ biết im lặng để nghe Đồng Phi Phi nói tiếp.

“Rất đáng sợ! Mắt mở to mà nhìn... Tất cả bỗng chốc bị hủy hoại... Tất cả mọi thứ... đều không còn nữa, tất cả đều không còn nữa, không còn nữa...” Đồng Phi Phi rút tay ra khỏi bàn tay của Mạnh Tuần, ôm chặt lấy mình, cơ thể khẽ rung lên. Dường như cô đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt vốn trống rỗng trong phút chốc đã trở nên vỡ vụn, suy sụp. Mạnh Tuần muốn ôm lấy cô nhưng cô lại trốn tránh, khẽ thu mình lại trên giường, toàn bộ cơ thể như đang chìm vào băng giá, lạnh tới mức run lên. Mạnh Tuần bỗng chốc bị vẻ suy sụp, yếu đuối của cô làm cho sợ hãi, anh không hiểu được rốt cuộc cô bị làm sao. Lẽ nào trước đây cô cũng đã từng trải qua thảm họa như thế này?

“Phi Phi, đừng sợ! Không cần biết em đã trải qua điều gì, tất cả đều đã qua rồi, bây giờ em đã an toàn rồi, không sao rồi...” Mạnh Tuần thử lại gần Đồng Phi Phi nhưng cô lại càng tránh xa ra. Cô đưa tay lên sờ vào viên ngọc đen đeo trước ngực, khẽ lắc đầu: “Không đâu, vẫn chưa qua đâu, chưa hề qua đâu! Quân An, anh ấy đã đi rồi, đi thật rồi!”

“Quân An?” Mạnh Tuần sững người mất một lúc rồi mới định thần lại, người mà Đồng Phi Phi nói là Tống Quân An, người bạn trai trước đây của cô.


Phan_26 end
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .